Em ghét anh! Rất là ghét anh!
Không hiểu tại sao em lại gặp anh nhỉ? Liệu chăng đó là định mệnh của đôi ta? Có phải không anh? Anh là người con trai đầu tiên làm em cảm thấy bực mình đấy, anh nên cảm thấy vinh dự mới đúng đó. Còn em, chỉ mỗi một điều duy nhất hiện lên trong đầu em thôi, chính là : Em ghét anh!
.................................................. ....
Ngày hôm đó, bình thường như bao ngày bình thường khác, em đang chơi đuổi bắt với lũ bạn quỷ sứ của mình. Tụi em chân đất chạy rầm rầm trên hành lang lớp học, mồ hôi đầm đìa.. Đang hăng máu chơi thì chớ anh lại từ đâu xuất hiện, tông rầm một cái vào em, làm em ngã lăn ra đất. Híc, đau lắm ý!! Tụi bạn của em chạy lại đỡ em, suýt xoa hỏi em có làm sao không, còn anh thì...
1s...
2s...
3s...
- Há há há....ha ha ha...
Anh cười phá lên, cười to ơi là to, trông em lúc ấy y như một con ngốc. Nhìn anh cười như vậy, mà tại sao em lại chẳng thể giận anh được, mặc dù anh đã làm một chuyện có lỗi với em. Chứ sao nữa, đường đường là một cô công chúa, không ai dám động đến em. Vậy mà anh....Đúng là chỉ có anh mới dám thế thôi....
" Em ghét anh! Ghét cực kì!"
Tại sao anh lại đến đây? Để làm gì cơ chứ? Định chọc tức em chắc?....Em rất muốn hỏi anh những điều đó, nhưng hình như chúng không còn quan trọng nữa, vì anh đã đến rồi...
- Bé không sao chứ? Hy hy...Xem nào, bé vẫn chẳng thay đổi gì cả! Nghịch ngợm quá!
- Hứ, anh đâm vào em, lại chẳng thèm đỡ em dậy, còn đứng đấy nhe răng ra cười. Anh coi em là gì hả? Mà đừng có gọi em là bé nữa, em lớn rồi!
- Hy hy....Bé giận anh đấy à? Anh cũng định làm thế rồi đấy chứ, nhưng nhìn bé anh lại buồn cười!
- Đã buồn mà còn cười là sao hả? Nhưng sao anh lại ở đây?
- À, anh đã chuyển về đây học! Sau này nhờ bé giúp đỡ nhiều nhá! Hỳ...
- Hứ...
Em ngoảnh mặt đi, không thèm nhìn anh nữa. Mà anh cười như thế, lũ con gái lại bâu vào cho coi. Đấy, biết ngay mà...Đã có một đứa lân la đến làm quen rồi kìa. Bực cả mình! Sao anh không biết nói từ chối nhỉ?...
- Đi theo em!
Em lại làm một việc ngu ngốc nữa rồi!! Sao em lại kéo anh đi như vậy hả trời? Biết giải thích với bọn bạn như thế nào đây...Ôi trời ơi!! Anh là người đáng ghét mà! Em ghét anh....
Tại anh tất cả mà! Biết làm sao bây giờ? Chuyện đã lại rùm beng lên rùi kìa! Híc..híc...
"Em ghét anh!"
- Mày thích anh ấy phải không?
- Gì cơ?
- Tao hỏi là mày thích cái anh đã va phải mày à?
- Hừ, đừng có suy diễn linh tinh!
- Vậy tại sao mày lại ra mặt không cho đứa con gái nào lại gần anh ấy?
- Tao....Không biết! Tự nhiên thôi!
- Ế, vậy là mày thích thật rồi! Chết nhá!
- Hứ, có cho không tao cũng không thèm...
Lạ thật, ngoài miệng em cứ phủ nhận tin đồn, nhưng sao trong thâm tâm em lại không muốn tin đồn đó biến mất chút nào cả? Sao lại thế nhỉ?
Có lẽ em chỉ muốn anh quan tâm đến mình em thôi, vì anh là kẻ thù truyền kiếp của em...Sao tim em lại nhói thế này nhỉ?...
.................................................. ...........
Hôm nay trời đẹp thế này mà em lại phải ở lại họp hội học sinh. Chán chả buồn chết!!
Đang ung dung đi trên hành lang đầy gió thì em nhìn thấy anh...Cùng một cô gái khác nữa...Hai người có vẻ nói chuyện rất ăn ý và vui vẻ thì phải...Lòng em chùng lại...Tại sao thế?
"Em ghét anh! Mãi mãi..."
- Bé!
Anh vui vẻ vẫy tay chào em! Cử chỉ thường ngày của anh sao hôm nay lại làm lòng em buồn thế này?
Em cố làm ngơ anh, cố bước nhanh lách người ra khỏi chỗ này, cũng là để không phải nhìn cảnh này thêm một giây phút nào nữa...Em làm vậy gì cái gì chứ? Anh là một kẻ đáng ghét nhất trên đời này...
- Ơ kìa...Bé đợi anh với nào! Về trước đi, tui có việc bận rồi!
Sao anh lại bỏ mặc cô bạn của anh mà đi theo em chứ? Anh muốn chọc em đến thế sao? Em là gì trong trái tim của anh?...
- Anh không về đi?
- Hỳ, anh hứa với anh của bé là đưa bé về nhà an toàn rồi!
- Hừ, ra là thế! Vậy thì anh cứ về trước đi, em còn phải họp! Đợi em lâu lắm!
- Lâu anh cũng đợi được! Mà bé biết tính anh của bé rồi đấy. Anh sợ lắm!
Ra là anh sợ anh trai của em nên anh mới đối xử tốt với em như vậy! Em nên tỏ thái độ như thế nào đây?
- Thôi được, tùy anh...
Anh lại cười rồi...
- Ồ, cô bé này là ai thế?
- Em gái của tao đấy! Mày liệu đối xử tốt đấy nhé!
- Ừ, ừ...Chào bé! Anh tên Phi Hùng! Bé tên gì nào?
- Dạ...
Em sợ hãi nép sau anh hai. Khẽ đưa mắt liếc trộm người tên Phi Hùng ở trước mặt.
- Đừng sợ! Nó là bạn của anh, bằng tuổi anh thôi! Em chào nó một cậu đi!
- Trông anh đáng sợ lắm sao?
- Dạ...Không!...Em...chào anh ạ!
- Ngoan quá! Bé bao nhiêu tuổi rồi?
- Em...6 tuổi...
- 6 tuổi à? Bé xinh thật! Thế này đi, sau này ngoài anh của bé ra thì anh sẽ là người thứ 2 bảo vệ bé nhé!
- Hê, hôm nay mày có ăn nhầm cái gì không mà tử tế thế?
- Tao bình thường mà! Tự nhiên thấy em mày dễ thương nên buột miệng...
- Đồ háo sắc...
.................................................. ............
- Bé đi đi! Anh không cần bé! Bé là cái gì mà bảo anh phải làm này làm nọ chứ! Bé chỉ là một con nhóc rắc rối mà thôi! Bé tránh xa anh ra, càng xa càng tốt...
- Anh...Đừng như vậy mà...
- Anh đã nói rồi, bé là một con nhóc rắc rối mà. Đừng làm khó anh nữa! Bé chỉ là em của thằng bạn thân nhất của anh mà thôi, và vì nó là thằng bạn thân nhất nên anh mới hứa sẽ bảo vệ bé! Coi như hôm nay anh thất hứa với nó, vì thế bé hãy tránh xa anh ra...
- Không...Không phải thế mà...Anh...Huhuhu....
- ĐỪNG CÓ KHÓC NỮA! ANH CHÁN CÁI KIỂU KHÓC CỦA BÉ LẮM RỒI! BÉ ĐỪNG LÀM PHIỀN ANH NỮA...
.................................................. .............
Huhuhu....( ( (
Lại là giấc mơ ấy! Tại sao chứ?...Tại sao anh lại thay đổi thái độ với em? Em đã làm gì có lỗi với anh sao?....Hàng trăm lần thấy anh trong mơ, là hàng ngàn lần em mơ thấy ngày hôm ấy...Cách đây 2 năm...Bây giờ anh lại quay về...Cũng thái độ ân cần, vui vẻ, như hồi em 6 tuổi, rồi đến một lúc nào đó lại hắt hủi em như 2 năm trước sao?....
"Anh ghét bé, ghét cái kiểu cười ngây ngô của bé, ghét cái kiểu khóc nhè của bé. Anh ghét tất cả mọi thứ thuộc về bé...Vì vậy hãy tránh xa anh ra...Anh sẽ đi khỏi nơi đây, rời xa bé..."
Anh đã làm niềm tin của em đổ vỡ rồi...Em phải làm sao đây?
"Em ghét anh!! Mãi mãi là như thế..."
- Anh! Anh đừng có bắt anh Hùng phải đưa đón em mỗi ngày nữa.
- Sao vậy? Nó làm gì em hả?
- Không...Nhưng em không thích...
- Có gì mà không thích chứ? Tại vì dạo này anh phải chú tâm vào luyện tập cho hội thao sắp tới nên không thể đưa đón em đúng giờ được, cho nên anh mới nhờ Hùng đấy chứ!
- Hừ, em nói rồi đấy. Em không thích anh cứ coi em là trẻ con mãi thế đâu!
- Nhưng...
- Em sẽ đợi anh rồi về cùng anh. Quyết định thế đi...
- Ơ này...
Anh làm em phải cư xử với anh trai mình thế này đây. Mà có lẽ anh không biết việc này đâu, cũng chẳng cần thiết phải quan tâm. Với anh, em có là gì đâu!...
.................................................. ...
- Bé không thích đi về cùng anh hả?
Anh lại đến làm phiền em nữa...En đã chán cái cảnh này lắm rồi! Sao anh không đi cùng cô bạn gái của anh mà lại cứ đi theo làm phiền em?....
- EM KHÔNG THÍCH! ĐƯỢC CHƯA?
Chả biết sao em lại nổi cáu nữa. Dạo này em hình như không còn là chính em nữa...
"Em ghét anh!"
- Anh đi đi...Như 2 năm trước...Anh đã dễ dàng rời xa em cơ mà...Sao anh lại quay trở về và cư xử như chưa từng có chuyện gì xảy ra?...Hãy..tránh xa em ra....Em là một con bé rắc rối mà...:&(:&(
Em òa khóc ngon lành, trước mặt bao nhiêu người trong trường. Hình tượng một cô nữ sinh trẻ trung, vô lo vô nghĩ đã bị anh hủy hoại....
- Em...vẫn...Anh...xin lỗi!
Giọng anh ngập ngừng, dường như chua xót...Anh đang đóng kịch đúng không?
Khẽ ngẩng đầu lên, em lấy tay cố lau sạch những giọt nước mắt đang chực tuôn ra ào ạt, nấc lên khe khẽ:
- Xin anh...Anh đừng tỏ cái bộ mặt ấy ra trước mặt em nữa..Cái đó làm cho em cảm thấy kinh tởm, và thật là bẩn thỉu...Trước đây em đã tin anh, nhưng bây giờ...
Xung quanh có bao nhiêu là người, họ đến đây để làm gì? Để cười nhạo vào mặt em chăng? Cười nhạo một cô công chúa không khuyết điểm mà lại đã từng chịu bị người ta quăng đi, như một món đồ vô giá trị. Để đến bây giờ người ta quay lại, nhặt nó lên và phủi vết nhơ dính trên nó sao?
Không! Em là ai chứ? Dù cho anh đã từng rất quan trọng với em, nhưng quá khứ mãi mãi vẫn chỉ là quá khứ...
Cố lách người ra khỏi đám đông, em kiêu hãnh bước đi, bỏ lại anh. Anh là ai? Là gì trong trái tim em? Mà tại sao em lại cảm thấy buồn đến thế này? Cảm giác như lúc xưa bị anh bỏ rơi...Nó đang trỗi dậy, mạnh mẽ và giày vò con tim em..
"Cả đời này em không lấy ai khác ngoài anh!..."
"Cả đời này em sẽ ghét anh, sẽ không bao giờ yêu một ai khác. Con tim em đã chết trong giá băng của ngày hôm ấy mất rồi..."
Em nghỉ học 3 tuần liền mà chẳng vì cái gì cả. Em muốn tránh mặt tất cả mọi người, kể cả người thân của em. Tất cả chỉ vì anh...
Hôm nay, anh trai của em lôi bằng được em ra ngoài, với lí do là "Nếu em không đi thì em không phải là em gái của anh ấy". Mà đã nói thế rồi thì em sao có thể trốn tránh được nữa. Haizzzz...
- Chào nàng công chúa ngủ say!
- Mày nói gì đấy hả? Muốn ăn đập à?
- Hỳ, thấy mày tươi tỉnh thế này tao rất vui! Con quỷ này, mày có biết là mày làm mọi người rất lo lắng không hả?
- Tao xin lỗi!
- Hừ, muốn xin lỗi thì hôm nay phải chơi vui đấy nhá, không uổng công tụi này chuẩn bị!
- Ừ, tao biết rồi!
Em mỉm cười. Chắc là gượng gạo quá hay sao mà thấy hai người ấy liếc nhau, trao đổi gì đó rồi khẽ lắc đầu. Tự nhiên có một linh cảm không hay ùa đến, bất giác em khẽ rùng mình...
- Đi nào!
Họ vui vẻ thế kia cơ mà, chắc em nhạy cảm quá thôi! Phải cố vui vẻ để họ yên tâm mới được!
Nhưng không ngờ...
...Anh cũng đến sao...
...Một cú lừa quá ngoạn mục mà em còn không cảm thấy mình là nạn nhân của trò lừa ấy nữa cơ...
...Em lại bị chính anh trai và đứa bạn thân đưa vào tròng...
...Quá hoàn hảo, không còn gì để nói...
- Ừm...Chào bé!
- Vi, hôm nay anh muốn cả bọn đi chơi cùng, em có đồng ý không?
- Phải đấy! Những chuyện trước đây nên cho vào thì quá khứ! Anh Hùng muốn làm lành với mày nên tao và anh Nam mới sắp xếp thế này..
- Chuyện trước đây là anh sai, anh xin lỗi bé. Chỉ vì có một vài lí do mà bé không hiểu được cho nên anh mới...Bé bỏ qua cho anh nhé!
Anh nói thế để làm gì? Điều đó bây giờ có còn quan trọng nữa không?...
Mà tại sao vô thức em lại cười thế này...Cười mà trong lòng nặng trĩu...
- Không có gì, em cũng xin lỗi chuyện mấy tuần trước! Hôm nay phải chơi thật vui, vì mọi người đã cố tình dàn xếp để nói cho em biết. Chúng ta đến khu vui chơi chứ?
- Ừ!
Cười nói...Chạy nhảy...Như ngày thường mà sao em lại cảm thấy xa lạ quá...Em không còn là chính em nữa rồi, phải không?...
"Em ghét anh!"
- Hùng, mày đưa em tao về nhà hộ tao. Tao phải đưa Hồng về.
- Ừ, để tao.
- Mày mà còn làm gì khiến em tao khóc nữa là tao đập chết đấy!
- Tao biết rồi mà! Yên tâm đi! Nào bé ơi, mình về đi thôi!
Anh và em đi thong dong trên đường...Thỉnh thoảng anh còn pha trò làm em cười nữa...Như ngày xưa...
Nhưng giờ mọi chuyện đã khác rồi, vì em đã thay đổi...
- À, cái chị hay đi cùng anh là ai thế?
- Đấy là Ngân! Bé có muốn làm quen với cô ấy không?
- Dạ...Chị ấy xinh thật đấy anh nhỉ?
- Ừm...
- Là bạn gái của anh ạ?
Ngừng mất một giây, anh mới tiếp:
- Không...Ngân không phải bạn gái của anh!
Anh nói dối...Em biết chị ấy là bạn gái của anh. Hai người rất xứng đôi...
- Tiếc quá anh nhỉ?
- Tiếc gì chứ! Tụi anh chỉ là bạn thân thôi! Mà sao tự nhiên em lại hỏi thế?
- Tò mò thôi mà!
Anh cười...Lại nụ cười quyến rũ quen thuộc...Nhưng nó không phải là dành cho em...Em biết điều đó nhưng tim em lại đang đau đớn như có hàng vạn mũi dao đâm vào. Cảm giác này là gì? Tại sao em lại có cảm giác ấy chứ?...
"Em ghét anh!"
- Đến nhà bé rồi! Bé vào đi! Ngày mai bé phải đi học đấy nhé!
- Vâng, chào anh!
Em bước vào nhà, tâm hồn trống rỗng...Anh chưa bao giờ nói chuyện về ai hào hứng và vui vẻ như nói về chị Ngân kia cả...
Em đã biết việc mình cần làm bây giờ là gì rồi...
"Em ghét anh! Mãi mãi là như thế..."Lễ hội trường sắp diễn ra, không khí vui vẻ, tưng bừng quá. Và nó hoàn toàn trái ngược với tâm trạng của em lúc này...Em cảm thấy mình quá lạc lõng, quá cô đơn, mặc dù những đứa bạn thân của em đều ở bên em...
"Em ghét anh!"
Thật khó khăn khi phải nghĩ đến điều ấy...
- Này, tối lửa trại bà đơn ca một bài nhé!
- Cái gì? Sao lại là tôi? Ông có bị hâm không, hay là chạm mạch rùi hả lớp trưởng?
- Thì cứ coi như là bà làm việc thiện đi mà. Với lại cả lớp và cô giáo đều nhất trí rồi, bà không chối được đâu. Hê hê...
- Híc...Mấy người hùa nhau bắt nạt tui nhá!
- Hỳ, ai bảo mày có giọng hát oanh vàng làm chi! Thôi, chịu khó đi em!
- Tui không thể rút lui được à?
- KHÔNG!
Trời ạ, làm thế nào bây giờ? Cả lớp sao lại đối xử với em như thế chứ? Khi nghe tin ấy, anh và anh trai của em đã cùng cười phá lên...Thế là sao? Ôi...
...............................................
- Ba, mẹ! COn có việc muốn nói....
...............................................
Như mong ước của toàn thể mọi người, trong hôm lễ hội em đã hát bài Nắng sân trường (hyhy, bài này có vẻ hợp với không khí trường học hơn nhỉ?)
Sau khi hát xong, em nhận được rất nhiều hoa và quà, mà sao lại toàn của con trai thế nhỉ?
- Mày chết, con ranh này! Hát hay thế hử?
- Sặc, tại bọn mày cứ bảo tao hát đấy chứ? Đừng đổ oan cho người có tội, hyhy...
- Chào bé! Bé hát hay lắm!
- Vâng, cảm ơn anh! Hồng ơi, mày ra đây tao có chuyện muốn nói..
- Gì thế?
Em cố tránh mặt anh, rồi kéo tuột con bạn ra chỗ ít người...Khi ngang qua anh, con tim lại thắt lại...Em không hiểu...
- Sao? Có chuyện gì cần tư vấn hả?
- Ừm...Không...Tao chỉ muốn thông báo với mày là...
- Gì? Mày nói rõ nghe coi, tao chưa hiểu!
- Tao sẽ đi du học bên Anh một năm!!
- Du học bên Anh à? Tốt nhỉ?
1s...
2s...
- Cái gì? Mày bảo ai sẽ đi du học cơ?
- Tao!
- Con này...Hôm nay có phải cá tháng tư đâu. Mày nghiêm chỉnh lại coi!
- Tao không nói đùa với mày. Tuần sau tao sẽ đi luôn! Ba mẹ tao đã xin trường cho bảo lưu kết quả học tập của tao rồi.
Em lặng lẽ nhìn con bạn, chờ đợi một phản ứng của nó...
- Mày...CÓ COI TAO LÀ BẠN KHÔNG HẢ?
Đúng như em nghĩ, nó nổi đóa lên rồi! Cố gắng giữ mình thật bình tĩnh, em nhẹ nhàng:
- Mày là đứa bạn thân nhất của tao, nên tao mới nói cho mày biết chuyện này đầu tiên!
- Vậy...Mày chưa nói với anh Nam à?
- Lát về nhà ba mẹ tao sẽ thông báo thôi!
- Nhưng...Tại sao mày...Tự nhiên lại đi du học chứ?
- Haizzz...Mày thừa biết nguyên nhân rồi! Tao muốn quên...
- Nhưng đâu nhất thiết là cứ phải đi...
- Tao đã quyết định rồi, và tao mong mày sẽ ủng hộ tao!
Cn bạn im lặng trong giây lát rồi xoay người bỏ đi mất tăm. Em biết em đã làm nó buồn...Và chính bản thân em cũng buồn...Vì anh đấy...Vì anh lại quay về...
"Em ghét anh! Mãi mãi.."
Cô độc, em lặng lẽ rời khỏi trường...Vất bỏ tất cả ở đằng sau...
"Em ghét anh! Từ trước, sau này và mãi mãi..."